LỜI MỞ ĐẦU Ðây là Truyện Sáng Tác của tôi. Lê Xuyên đọc truyện này, nói với tôi: “Ông sài phí cốt truyện quá. Truyện này phải là một truyện dài.” Năm 1965 – hai năm sau ngày Nhật báo Sàigònmới, Nhật báo Ngôn Luận bị đóng cửa, chính phủ Ngô Ðình Diệm bị lật … Tiếp tục đọc
Ngày 29 và 30 Tháng Tư 1975, hàng trăm máy bay trực thăng các loại đã lên xuống nhiều nơi ở Sài Gòn-Gia Định để đưa thân nhân, người quen di tản. Trong đó, nhiều chiếc đáp xuống ở các ngôi nhà khu vực xung quanh sân bay. Hàng chục chiếc vì nhiều lý do … Tiếp tục đọc
Ở Huế, mỗi khi nhắc đến cụ Ngáo là trẻ con đều lấm lét sợ hãi. Cụ Ngáo là ai mà lại trở thành nỗi ám ảnh khủng khiếp đến vậy? Một con người có thật nhưng lại hiện lên một cách ma mị, đó chính là một tay đao phủ danh nổi như cồn … Tiếp tục đọc
Cao Thoại Châu Thời yên ổn ở miền Nam trong vùng VNCH không dài lắm. Đến khoảng 1963 chính quyền VNCH đã có lệnh tổng động viên. Nhiều lớp thanh niên sinh viên phải gọi vào lính, trong đó không thiếu những nhà thơ tuổi đời còn trẻ. Bắt đầu xuất hiện rầm rộ một … Tiếp tục đọc
“…Ta tiếc cho em trong cuộc đời làm ngườiTa xót xa thay em là một cánh hoa rơiLoài người vô tình giẫm nát thân emLoài người vô tình giày xéo thân emLoài người vô tình giết chết đời em…” …Sự kiêu hãnh, tự tin quá mức của cô vũ nữ trẻ đẹp đã là nguyên … Tiếp tục đọc
Sao Nam Trần Ngọc Bích Theo như trang nhà Google thì “bệnh trĩ là tình trạng mà những mạch máu ở phần dưới của trực tràng và chung quanh hậu môn bị phồng lên nở ra và sưng lên (tương tự như sự căng giãn tĩnh mạch ở chân). Kết quả là bệnh nhân cảm … Tiếp tục đọc
Trong cuốn thơ “Đất Khách” xuất bản năm 1983, Thanh Nam có hai câu thơ: Một năm người có mười hai tháng / Ta trọn năm dài một Tháng Tư. Cái tháng tư day dứt đó là một khổ nạn. Cho cả người lẫn sách. Mùa thương khó của sách khởi đầu với những chiếc xe ba … Tiếp tục đọc
Nguyễn Cao Trường Lời mở đầu Bài viết nhằm để ghi nhớ lại những từ ngữ mà ngày xưa (trước 1975) người Saigon/Miền Nam hay dùng như: Mèn ơi, Nghen, Hén, Hen, Tà Tà, Thềm ba, Cà rịch cà tang, tàn tàn…, và những câu thường dùng như: Kêu gì như kêu đò Thủ Thiêm, làm nư, … Tiếp tục đọc
Khó có thể quên những tên tuổi khổng lồ Thích Minh Châu, Kim Định, Vũ Văn Mẫu, Tôn Thất Thiện, Bửu Lịch, Nguyễn Xuân Lại, Ngô Trọng Anh, Phạm Công Thiện, Tuệ Sĩ, Lê Mạnh Thát, Dương Thiệu Tống, Lê Tôn Nghiêm, Ngô Trọng Anh, Vũ Khắc Khoan, Bửu Lịch, Tôn Thất Thiện… Họ là … Tiếp tục đọc
Nguyễn Thị Dương Hà Nội xưa nay luôn tự hào là trung tâm chính trị, văn hóa của cả nước, nổi tiếng với 36 phố phường. Quả đúng như Lý Thái Tổ đã từng nhận xét khi dời đô về Hà Nội: “… Thật là chốn hội tụ trọng yếu của bốn phương đất nước, … Tiếp tục đọc
Đức Khương Ngày nay việc di chuyển bằng máy bay là một điều khá bình thường, tuy nhiên trong quá khứ đây lại là một phương tiện di chuyển, một loại trải nghiệm xa xỉ dành cho giới thượng lưu. Ngày nay máy bay đã trở thành phương tiện giao thông phổ biến thứ hai … Tiếp tục đọc
“Nhân vô Tín bất Lập” Tự xa xưa, tiền nhân đã Đông Phương sinh sống, ứng xử với con người trong vạn cảnh cuộc đời… tự thể nghiệm kinh lịch qua bản thân rồi đúc kết thành những “qui luật” tinh thần để áp dụng trong đối nhân xử thế, lấy: Lễ Nghĩa, Liêm Sĩ, … Tiếp tục đọc
Phạm Công Luận Khoảng năm 2013, tôi được chú Lý Lược Tam, một nhà nghiên cứu văn hóa cổ người Triều Châu kể cho tôi nghe về những người phụ nữ Hoa tha hương có phong cách sống độc lập trên đất Sài Gòn – Chợ Lớn. Họ là một hiện tượng xã hội đáng … Tiếp tục đọc
Dang Quoc Trương Hình tượng những cụ bà áo đen, tóc búi cao, thường hay làm “người ở” cho những gia đình đại phú hoặc nhà Tây, những người phụ nữ này hay được người Kinh gọi là “chị má”, “bà cô” hay “Tự sơ nữ”, đây là nhóm phụ nữ độc thân vô cùng … Tiếp tục đọc
Nguyễn Minh Châu (1930 – 1989) là một nhà văn có ảnh hưởng quan trọng đối với văn học miền Bắc trong giai đoạn chiến tranh Việt Nam và thời kỳ đầu của đổi mới. Ông là một trong những cây bút văn xuôi tiêu biểu trong giai đoạn 1954 – 1975. Năm 1960, Nguyễn Minh Châu viết truyện ngắn đầu tay Sau một … Tiếp tục đọc
Tôi là người Huế, sinh ở Huế, nhưng không lớn lên từ đó, không có kỷ niệm, không nhung nhớ, không một mối tình. Giữa tôi và Huế là xa lạ, dửng dưng, không mong ước trở lại. Nhưng, tôi đã sinh ra ở đấy, đất đai đó là nơi trú ngụ đầu tiên. Và … Tiếp tục đọc
Tên thật Đỗ Mạnh Tường, sinh ngày 10. 7.1932 tại Nghĩa Lô, Yên Bái (Bắc Việt) nhưng nguyên quán tại Việt Trì (Phú Thọ). Thuở niên thiếu sống ở miền cực Bắc, tham gia kháng chiến lúc còn nhỏ tuổi. Khởi nghiệp từ Hà Nội vào năm 1952. Vào Nam năm 1954. Làm nhiều nghề … Tiếp tục đọc
(viết theo lời kể của 1 thằng bạn) “… Những người muôn năm cũHồn ở đâu bây giờ?” Ông đồ/Vũ Đình Liên Tôi có người anh họ ở chung nhà, tạm gọi tên là C. Khi tôi lên 5, anh ta chắc phải 13, 14 tuổi. Tuy rằng tuổi đời chỉ mới gấp hai gấp ba, … Tiếp tục đọc
Đoàn Kế Tường Tôi đã chờ trong ấm ức, từng bản tin chiến sự, từng chuyến theo chân hành quân các đơn vị Nhảy Dù, TQLC tôi hy vọng được về gần gũi quê hương mà tôi đã bỏ đi. Sau hơn hai tháng trời chui rúc trong các khu tạm cư khốn khổ. Ngày … Tiếp tục đọc
Trong căn phòng đã bắt đầu thiếu ánh sáng của trụ sở Tổng hội Sinh viên Huế, tôi vẫn còn cố gắng tranh luận, thuyết phục. Bên trái tôi là anh chủ nhiệm tạp chí tôi đang cộng tác thường xuyên, bên phải tôi là Hoàng Phủ Ngọc Tường, một trong những bạn học thân … Tiếp tục đọc