Riêng kính tặng Bác sĩ Gia đình Nguyễn Chí Vỹ M.D. Xin tặng các bạn đọc. – Tuấn.
Câu nói “Người Việt Nam chết trên đống thuốc” được truyền miệng từ xưa. Trong đống thuốc này có một phương gần như không tốn tiền mua, nhưng trị được rất nhiều chứng bệnh khó chữa như tiểu đường, cao máu, bao tử, rêm người, nhức mỏi, v.v.
Dùng phương thuốc này có thể tăng tuổi thọ, chẳng hạn như ông bác ruột của tôi đã nuôi tôi suốt bảy năm đi học tại trường trung học Hàm Nghi trong thành nội, là Cụ Đốc Học Thân Trọng Hy ở Bến Ngự Huế, thọ trên 90 tuổi. Thứ hai là Bác Nguyễn Cảnh Cương, hiện ở trên đường Đoàn Thị Điểm, Thành nội, Huế. Đầu năm nay, 2020, bác Nguyễn Cảnh Cương đã dùng cái kéo cán gỗ, dài gần cả thước, lớn nặng hơn 2 ki lô, đứng thẳng băng, xắp hai hàng rào chè tàu trước nhà dài hơn trăm thước tây, chỉ trong vòng vài tiếng đồng hồ, để sửa soạn ăn tết con chuột cống, luôn thể tự mừng thượng thọ 81 tuổi của chính Bác!
Thứ ba là Nguyễn Hồng Tuấn, bạn cùng lớp với tôi từ năm Đệ Nhất B trường Hàm Nghi, đậu vào ban Toán Đại Học Sư Phạm Huế năm 1969 một lần với tôi, nhưng chọn học chỉ 2 năm, ra Giáo sư Trung học Đệ Nhất cấp. Nguyễn Hồng Tuấn bị chứng viêm trực tràng mãn tính hết thuốc chữa, nhưng đã nhờ phương thuốc này mà lành từ khi nào không hay, kiêm luôn chứng bệnh cao máu có lần đã phải vào nhà thương. Hiện giờ Nguyễn Hồng Tuấn đã 70 tuổi đang sống với gia đình ở Nam Giao. Thứ tư…Thứ năm … Thứ sáu … Thứ nhiều nữa … Thứ này là Tuấn tôi, cũng đang dùng loại thuốc này và đã nhận thấy một số bịnh khó chữa mắc phải trong người lâu nay đã hết hẳn, hoặc thuyên giảm rất nhiều. Trong sự vui mừng vì nhờ thuốc này mà các chứng bệnh kinh niên trong người tôi từ tinh thần đến thể xác đang từ từ phải chào thua vô điều kiện, nên tôi tẳn mẳn ghi lại một đôi lời.
Tối 26 tháng 1 năm 2017, để chuẩn bị đón tết con gà, tôi mời người bạn thân của riêng tôi cũng như của cả thế giới là ông người Pháp mang tên Rémi Martin đến nhậu tất niên năm con khỉ, là ngày 28 tháng chạp năm Bính Thân. Như thường lệ, mỗi lần đến, ông thường dẫn thêm vài bạn gái đa tình nóng bỏng. Tối nay, ông chỉ mang theo mỗi một cô mà ông cho là hợp với ông nhất. Tôi cũng quen thân với cô này đến độ không còn gọi tên thật của cô ta, mà đặt biệt danh là Cô Nhắc.
Ông Martin vốn là kẻ rất gầy, lùn và tròn trĩnh, cân nặng chưa tới một ki lô, tức chưa tới một ngàn gờ ram hay khoảng chừng một yến ta! Ấy vậy mà ông ta mạnh vô địch. Sau khi tiếp Cô Nhắc đến khuya, ông ta ung dung quật tôi ngã một cái bịch hết sức dễ dàng và tôi không đứng dậy nổi! Tôi vốn là một con người cân nặng sáu mươi lăm ki lô theo đơn vị đo lường của Pháp, tức một trăm sáu mươi lăm “pao” của Mỹ, trong khi ông ta “nhỏ bé như cây kẹo”! Tôi nằm trơ trên sàn nhà, nhướng đôi mắt mờ nhòe nhìn theo ông bạn già và Cô Nhắc đa tình khuất dần trong bóng đêm.
Nhớ lại, sau khi bị đo ván một cách thảm hại, tôi đã gắng sức cựa quậy để ráng lết vô giường và ngủ một một mạch thật ngon lành. Trong cuối giấc ngủ, tôi mơ thấy tôi bị bỏ vào một cái máy lạ lùng và máy ép xuống hai chân tôi. Tôi la lên vì đau điếng và giật mình thức giấc. Hai đầu gối tôi đau buốt đến toát mồ hôi. Nửa tỉnh nửa mơ, tôi cố nhấc chân lên nhưng không được. Ráng ngồi dậy cũng không xong. Chỉ còn cách nằm yên, nghĩ về hai chân của mình, chẳng hiểu vì sao hình như tự nhiên biến mất. Đau đến độ người cứ run run và trào nước mắt! Tỉnh ngủ thật rồi! Sờ xuống hai chân, nhận biết vẫn còn đây, nhưng không nhúc nhích được! Hai đầu gối đau đến độ nhìn lên trần nhà thấy nó quay vòng vòng khi nhanh khi chậm theo nhịp thở! Nỗi sợ hãi ập đến làm sởn da gà khi tự hỏi không hiểu tại sao hai chân mình bỗng nhiên bị què như thế này? Trơ trọi một mình trên giường, tôi ráng chịu đựng những cơn đau dồn dập đến độ mệt lữ và dần dần thiếp đi!
“Dậy đi rỗi! Ngủ gì mà trưa vấy?!” Người dưng khác họ vốn là dân nước ngoài, đánh thức tôi dậy bằng tiếng Việt của vùng biển đâu đó độ chừng gần làng Phước Tĩnh ngoài miền Bắc! Tôi cố gắng trả lời nhưng không rõ tiếng! Lại nghe “Thôi! Trưa rỗi! Dậy đi! Già giồi! Đừng có nàm bộ nhõng nhẽo!” Thiệt là oan ơi ông địa! Chợt có tiếng đóng cửa khá mạnh, xong trong sự yên tĩnh, tôi chỉ còn nghe từng hơi thở của chính mình trong cơn đau quay quắt!
Rất lâu sau đó, rồi nhúc nhích được chân! Rồi từ từ ngồi dậy. Rồi lần xuống khỏi giường. Rồi chậm chạp lần từng bước. Phải cố gắng mới đứng vững sau khi đến cửa. Mở cửa phòng dễ dàng vì hai tay còn hoạt động tốt. Ra khỏi phòng, cả nhà vắng lặng. Có lẽ người dưng khác họ rời nhà từ lâu. Bước không nổi, tôi phải quay trở lại giường nằm! Quên hết mọi chuyện, chỉ còn cơn đau dữ dội từ hai đầu gối! Hai đầu gối của tôi không sưng, không nóng, không đỏ mà chỉ đau một cách cực kỳ vô phép! Không muốn gọi xe cấp cứu chở đi bệnh viện vì sợ lỡ bị hàng xóm tò mò để ý rồi biết đâu sẽ bình luận “Chuyện bé xé cho to!”, bèn gọi điện cho bác sĩ gia đình. Lại cầm máy chờ. Một phút chờ điện thoại tưởng chừng dài hơn cả buổi! Bác sĩ trả lời và khuyên tôi nên gọi cho bác sĩ trị đau nhức. Lấy số điện thoại. Lại gọi cho bác sĩ trị đau nhức. Lại căng thẳng vì phải chờ. Mãi một lúc sau mới được nghe “Xin lỗi bác! Phòng mạch của bác sĩ chuyên trị bệnh đau nhức sắp đóng cửa để ăn tết! Bác có thể làm điểm hẹn để gặp bác sĩ vào sáng thứ hai tuần tới!” Trời ơi đất hỡi! Cái đồ cuối năm! Gọi lại cho phòng mạch bác sĩ gia đình. Chỉ có máy trả lời là hôm nay đóng cửa sớm để mừng tết đến, hẹn sẽ mở cửa vào ngày thứ ba mồng bốn Tết, còn nhắn thêm rằng nếu trong trường hợp khẩn cấp nên gọi xe cứu thương số khẩn cấp 911. Thôi đi! Đây không cần!
Bên ngoài trời tối rất mau. Người dưng khác họ vẫn mịt mù cà cưỡng! Có lẽ còn đang lượn quanh để xem chợ bán hoa tết lúc phố vừa lên đèn! Tôi không cảm thấy đói, nhưng ráng kiếm ăn một chút chi lót bụng trước khi uống 2 viên Tylenol 500mg chống đau. Người dưng khác họ gọi điện báo là đang cùng đám bạn vui đùa tất niên, tan cuộc mới về. Chuyện nhỏ! Rất lâu sau khi uống Tylenol, cơn đau vẫn còn đó bèn lấy thuốc Naproxen 500mg trị đau nhức có được sau khi nhổ răng vẫn còn và thuốc ngủ Trazodone 100mg uống thêm mỗi thứ 1 viên. Chờ hoài không ngủ được, bèn uống thêm 1 viên thuốc ngủ nữa, thế là từ từ làm một lèo cho đến trưa hôm sau. Ối dào! Tết với nhất! Xin ông bà cha mẹ linh thiêng tha thứ!
Trong phòng mạch của bác sĩ trị đau nhức, y tá của bác sĩ khi lập hồ sơ có hỏi nếu cho tôi những con số từ 1 đến 10 thì mức đau ở số nào? Trả lời “Ở số một trăm!”. Khám xong, Bác sĩ kê toa cho uống thuốc Alloporinol 100 mg trị thống phong (gút – gout) uống ngày 1 viên và đưa cho tờ giấy ghi tên những loại thức ăn có chứa nhiều chất acid uric nên kiêng cữ cho người mắc chứng thống phong đau nhức, gọi nôm na là bệnh gút! Hẹn 29 ngày sau tái khám. Khi đang khó khăn lần từng bước ra cửa, vừa đọc tờ giấy của bác sĩ đưa cho, thấy bắt kiêng thịt bò, thịt đỏ, cá mòi, cá nục, cá ngừ, gan, lòng, mề, dồi trường, bao tử v.v. và … sweetbread! Thôi cũng đành. Ráng lết lần từng bước cho hết 29 ngày. Kiêng cử theo đúng những điều trên tờ giấy của bác sĩ trị đau nhức.
Một thắc mắc nhỏ lớn dần bởi hai chữ sweetbread! Bánh mì ngọt làm bằng bột mì, men, đường và bơ mà cũng có chất uric acid nhiều như lòng heo, bao tử bò, cá mòi, cá thu, cá ngừ, cá nục sao? Chẳng lẽ mình đã từng sống hơn 40 năm tại California của Mỹ biết rõ ràng sweet nghĩa là ngọt và bread là bánh mì cớ làm sao mà vẫn cứ thắc mắc mãi? Muốn hỏi bác sĩ thì sợ bị cho ngang hàng với con U Ti, toàn thân nó chỉ có mỗi một tế bào! Thôi thì tự tìm kiếm trong các tự điển như Webster, Cambridge Advanced Learner’s Dictionary & Thesaurus, Cambridge Dictionary +Plus, v.v. thấy ghi sweetbread là phần nội tạng gần với bao tử của bê và cừu non, người Âu Châu vẫn ăn từ xưa và Google Books lại chuyển dịch qua tiếng Việt là Bánh mì ngọt! (Translate sweetbread to 1. bánh mì ngọt), quả thật là Google Books cũng quá sai lầm như tôi! Nhờ sau khi cất công ráng quên đau tra cứu tôi mới hết thắc mắc. Sao không ghi đại ra là phải kiêng ăn các thứ như lòng mề bao tử để cho người ta khỏi phải bận tâm?!
Đi khám lần thứ hai cũng y như lần đầu. Trong những ngày chờ tái khám, có lúc đau quá, rên rỉ đến gặp bác sĩ gia đình thì được chích cho một mũi corticosteroids vào đầu gối. Êm được một tuần, rồi từ từ cơn đau tự nhiên trở lại một cách tự quyền, vô lễ.
Khám lần thứ ba cũng y như lần thứ hai. Trả lời cho câu hỏi về mức đau là chín mươi chín chấm chín mươi chín phần trăm (99.99%)!
Khám lần thứ tư cũng y như lần thứ ba. Lần này bác sĩ trị đau nhức cho hay là tôi không bị thống phong, tức là bệnh gout hay gút, mà bị bệnh thận vì qua kết quả của các lần thử máu và lại thấy khớp của các ngón tay và ngón chân của tôi không hề bị chứng sưng, nóng, đỏ đau; duy chỉ hai đầu gối tuy thấy bình thường, nhưng ngày đêm vẫn có hàng loạt đau nhức thấu trời xanh, rõ ràng như có mấy hột cát lổn nhổn nằm phía trong sau xương bánh chè, nên bước đi mới cà quyệt cáng náng như người máy mà người dưng khác họ nhìn thấy vẫn thản nhiên ngôn “cái thứ bệnh giả vờ ấy mà!”.
Bác sĩ gia đình bảo hai trái thận của tôi rất tốt và đã tự động ký giấy chứng nhận tôi là người bị khuyết tật (handicap), để Bộ Xe Cộ Có Động Cơ DMV (Department of Motor Vehicles – Nha lộ vận (Hoa Kỳ)) cấp cho tôi một tấm bảng đỏ chói treo trên móc của kiếng chiếu hậu, chứng nhận tôi có quyền đậu xe tại chỗ dành riêng có hình chiếc xe lăn sơn màu xanh nơi bãi đậu xe công cọng. Cẩn thận tiếp theo, bác sĩ xin bảo hiểm phát cho tôi một cây gậy! Lại nữa, bác sĩ gia đình cũng liền vội xin với hãng bảo hiểm cho tôi đi trung tâm trị đau nhức khác. Tại trung tâm này chích thêm corticosteroids vào gối rồi hẹn tái khám. Một số trong những người tôi quen, cho dù họ chưa bao giờ thấy cảnh chích thuốc corticosteroids vào gối, đã vội cảnh cáo rằng cuộc đời còn lại chỉ nên chích thêm một lần nữa mà thôi! Chích quá ba lần có thể sẽ bị nguy cơ mục xương! Nghe mà hoảng, nhưng rồi tôi chưa chịu tin hẳn như vậy khi biết rằng giá corticosteroids rất mắc, hơn một ngàn đô la USA một mũi chích, nên có thể vì vậy hãng bảo hiểm sức khỏe kiếm cách giới hạn chăng? Về nhà thấy có hiệu nghiệm được vài ba ngày rồi đau nhức trở lại.
Bác sĩ gia đình khuyên tôi nên ra hóng gió biển. Ngồi xe lăn ra cầu tàu New Port Pier câu cá. Các bạn câu xúm lại hỏi han, rôm rã chia xẻ kinh nghiệm thiệt là vui chi lạ! Sau khi về nhà, càng đau nhức thêm, bèn đổ thừa là tôi không hợp đối với gió biển, nhưng vẫn cứ tiếp tục đi. Ba giờ sáng, cơn đau lại chơi trò đánh thức để đi ra biển hóng gió. Rục rịch hơn bốn giờ sáng mới lết lên xe. Trên đường Harbor Boulevard ra biển rộng thênh thang và rất ít xe vào lúc này nên vấn đề lái xe khá thoải mái. Có lần tôi bỗng thấy chiếc xe lồng lên và rung rất dữ dội, dưới gầm xe kêu sàn sạt. Thì ra tôi đã leo lề, xe chạy càn vào những bụi hoa bên đường. Hú hồn. May không có cảnh sát! Có lần, trên đường về, tôi giật mình toát mồ hôi bởi những tiếng còi xe inh ỏi! Trong khi dừng lại vì đèn đỏ, tôi đã ngủ lúc nào không hay! Thôi nhé! May mà không gây tai nạn! Ở nhà ngâm chân vào nước muối biển cho an toàn!
Bác sĩ gia đình xin cho đi vật lý trị liệu trong thời gian 3 tháng. Kết quả là trong mỗi lần trị liệu đều thấy “khoái”, nhưng lúc vừa ra khỏi cửa trung tâm vật lý trị liệu vài ba bước là gặp ngay em Vũ Y Như Cẩn tức Vẫn Y Như Cũ!
Có người mách tôi nên ăn đu đủ xanh nấu kèm mấy thứ vớ vẫn, tôi nghe theo, lại còn gieo hột để lấy cây con tính chuyện lâu dài. Ăn đu đủ đến phát ớn mà chứng đau nhức không bớt nên thôi.
Đang lo âu, bất chợt, nhờ cơ duyên, tôi được giới thiệu với một danh y người Tây Tạng để được chích lễ máu độc từ 10 ngón chân, châm kim cả hai chân từ trên đầu gối xuống cổ chân. Ông Thầy chỉ châm kim mà không đốt thuốc cứu và cho dùng các loại thuốc uống tính ra cả thảy là 20 viên mỗi ngày trong suốt sáu tuần lễ, gồm có Truy phong hoàn nhân sâm tuyết liên, Bu Zhong Yi Qi Wan (ngày uống 9 viên), Astrinent comlex, Hu Qian Wan (ngày uống 9 viên). Lại biểu uống thuốc tự tay tôi nấu lấy từ cây rau Thì Là Dại để có giấc ngủ suốt đêm rất êm và khi thức dậy không bị nhức đầu. Loại cây Thì Là này có mùi giống như loại Thì Là người ta thường vẫn dùng khi ăn chả cá, nhưng cây lại cao hơn 1 thước tây, gốc to bằng ngón tay cái rất dễ kiếm. Vào mùa hè cây thường mọc hoang quanh bờ hồ Elsinore thuộc quận Riverside California, cách nhà tôi gần 100 cây số. Kết quả danh y người Tây Tạng chữa chứng đau nhức nơi hai đầu gối có giảm dần chút chút và đau nhức từng kỳ không liên tục cũng giảm dần. Vẫn còn đau nhức rất nhiều vào lúc khoảng ba giờ sáng. Đau luôn, phải thức suốt cho đến khi thấy ánh nắng mặt trời mọc mới bớt đau chút chút! Theo đông y thì đây là âm bệnh! Sau đó dần dần theo ngày tháng, có giảm đau xuống chừng còn một nửa, nhưng bước đi vẫn thẳng cứng như người máy rô bô và cứ phải dùng gậy.
Có người giới thiệu cho tôi trung tâm chích tế bào gốc. Tôi đã mất niềm tin và đuối sức chịu đựng, nên không thèm nghe theo. Đến năm sau 2018 bác sĩ gia đình (*) mới báo cho biết là tôi đã bị chứng đột quỵ, nhưng may mắn là rất nhẹ (mini stroke) và rất ít khi xảy ra. Thiệt là rõ cẩn thận, bác sĩ phải theo đúng luật chờ cả năm để dựa trên kết quả qua những lần thử máu và khám nghiệm, rồi mới báo tin cho tôi hay, dù bác sĩ đã biết ngay trong lần khám đầu tiên!
Tôi lại bị thêm chứng nhiễu loạn âm thanh trong hai lỗ tai suốt ngày đêm. Chứng này khác với chứng ù tai như trong khi bị cảm cúm, lúc ngồi trên máy bay, những khi đi xe qua dốc đèo lên xuống sườn núi hay hoạt động quá độ “mệt bở hơi tai”. Bị như vậy chỉ cần bịt mũi thở mạnh ra một vài lần hoặc nuốt nước bọt là tai sẽ thông trở lại. Còn chứng nhiễu loạn âm thanh trong hai lỗ tai của tôi có những âm thanh thật khó tả, giống như tiếng thông reo từ xa, tiếng bánh xe lăn trên xa lộ, tiếng ấm nước reo lúc sắp sôi, tiếng gió đùa bãi biển, tiếng ve sầu rổn rảng vọng lại từ trong rú trong rừng, tiếng dế mèn, tiếng mảnh sành, châu chấu nỉ non từ ngoài vườn lọt qua cửa sổ… Tai trái của tôi nghe ồn nhiều hơn tai phải. Tất cả những âm thanh trên đều hùa nhau hòa tấu bản nhạc không tên hỗn loạn rên rỉ theo nhịp 2/4 lên xuống nghe như “Da ua! Da ua! Rin rít! Rin rít!...” liên miên bất tận suốt ngày đêm không dứt! Cường độ âm thanh thay đổi trong ngày. Khi thức dậy nghe ở cường độ 3/10 so với âm thanh xe gắn máy là 10/10. Nhẹ nhất trong ngày là 1/10! Những lúc cường độ lên cao hơn 3/10 thì tai trái nghe “oo.oo-oo.oo”, tai phải nghe “ro.ro-rít.rít”. Chứng loạn âm thanh này theo tiếng Mỹ là Tinnitus. Theo bác sĩ Wynn Huỳnh Trần ở Los Angels California khi giải thích về chứng chóng mặt cho rằng trong phía sau màng nhĩ của tai có sinh cục bướu gây nên bệnh này. (https://www.youtube.com/watch?v=nQncd4gpQL0 ). Tôi đã từng đến gặp các bác sĩ chuyên khoa về Tai Mắt Mũi Họng và đã được trả lời là không thể nào chữa khỏi, vì đây là ảnh hưởng của một số dây thần kinh trong não bị rối loạn. Không thất vọng, tôi vẫn đang tìm kiếm phương cách chữa trị. Lại còn tự hứa rằng, sau khi tìm ra, tôi sẽ viết một bài, vì không riêng gì tôi, còn có một số người cũng đang bị chứng ù tai loạn âm quấy nhiễu.
Thế là đã qua gần hai năm trời, hàng ngày tôi vẫn uống đầy đủ liều lượng thuốc trị các loại tứ chứng nan y của thời đại mới là tiểu đường MEDFORMIN HCL 1,000MG, GLIPIZIDE 10MG, cao máu METOPROLOL SUCCER 25MG, OMESARTAN MEDOXOMIL 40MG, cao mỡ SIMVASTATIN 10MG và tê thấp thì uống tùy theo từng thời kỳ chữa trị như các thứ thuốc trị đau nhức như Celecoxib 200mg, Alloporinol 100mg, Ibupprofen 600mg, Tramadol Hcl 50mg, uống cao hổ cốt trông như mảnh vụn của thịt bò khô không mùi và cứng như sắt thép của Hồng Kông do người bạn bonsai biếu (uống không công hiệu!) và thoa các loại dầu nóng như dầu cù là hiệu con hổ, dầu Vạn ứng, kem Soundbody Muscle & Joint, Easy-Flex (Shu Jin Lu) Pain Reliving Lotion, ngâm hai chân vào trong thùng nước muối biển, v.v.. Kết quả chẳng có gì khá hơn cho lắm. Bạn Nguyễn Văn Lục ban Sử Địa-LVC gởi cho tôi cây ráy tía xắc lát phơi khô để ngâm với rượu đế. Ngâm đúng 30 ngày như lời dặn nhưng mới uống một ly nhỏ đã thấy không xong nên thôi.
Lễ tạ ơn năm 2018, người em họ là Thân Trọng Dũng hiện đang sống ở Chicago được sang Mỹ theo diện HO đã từng chịu cảnh khổ cực dang nắng dầm sương tại Quảng Trị trong khu vực Ái Tử Bình Điền gởi cho mấy hộp Viêm Phong Thấp Topphote do Công Ty Cổ Phần Dược Phẩm Khang Minh bán ra. Uống sau 3 ngày thấy có tác dụng, sau một tuần có hiệu quả tốt, sau 30 ngày không còn dùng gậy, nhưng chỉ dám nói với bác sĩ gia đình là bệnh hai đầu gối tự nhiên thuyên giảm! Muốn khỏi hẳn chứng đau nhức cần phải uống thuốc này một ngày 6 viên. Uống hết hộp 100 viên thì nghỉ một tháng mới uống tiếp hoặc thấy bệnh trở lại hãy uống. Cách uống như vậy, giữ liên tiếp cho đến khi uống đủ một ngàn viên tức 10 hộp. Những lần hết thuốc tôi đều nhờ em Dũng kiếm cách lo liệu giùm, hoặc nhờ Nguyễn Văn Lục hay Nguyễn Hồng Tuấn ở Huế mua gởi qua. Chứng đau đầu gối còn khoảng chừng một nửa. Nghe tin đồn là uống thuốc ngoại khoa của Việt Nam tuy công hiệu nhưng dễ hại thận. Có thể tôi bị chứng phải nghe nhiễu loạn âm thanh vang vọng suốt ngày đêm vì thận của tôi có vấn đề chăng?
Uống nhiều loại thuốc như vậy có lẽ bao tử phải thuộc vào loại sắt thép tinh luyện mới chịu đựng nổi. Gan và thận cũng có thể bị ảnh hưởng. Tôi tự nhiên hay bị đắng miệng, ngứa vài chỗ trong người, chảy nước mắt sống, mắt khô khó chịu như có hạt cát nhỏ lọt vào. Có lẽ đây là gan có vấn đề. Bị chứng loạn âm thanh sâu trong tai có thể do thận mà ra.
Sang đến năm 2019 lại bị thêm chứng không cảm thấy đói và cứng khớp các ngón tay, chữ viết gẫy gập không đều lại lên xuống như mèo cào. Việc trị bàn tay bị cứng khớp nắm mở khó khăn tôi dùng dầu nóng Vạn ứng, kem Soundbody Muscle & Joint cho có lệ! Bác sĩ gia đình cho uống Mgp Megestrol Acetate Oral Suspension Usp 40 mg/ml để cảm thấy thèm ăn nhưng hễ cứ ăn xong là mệt muốn đi nằm, từ bụng lên ngực tức tức như bị đầy hơi muốn ợ một cái nhưng mắc nghẹn không ợ được rất khó chịu, cọng thêm chứng đau nhức giữa lưng và thỉnh thoảng ho khan vài tiếng nên đâm hoảng, hoang mang lo lắng cứ tưởng mình bị ung thư phổi đã đến kỳ thứ tư sắp về thăm ông bà cha mẹ! Bác sĩ gia đình bảo hãy an tâm, đây là bao tử bị đầy hơi xông lên làm đau lưng tức ngực, cho uống thuốc trị bao tử Omeprazol Dr 40 mg, xin bảo hiểm phát cho tôi một dây an toàn quấn ngang bụng bảo vệ lưng. Cho dùng thuốc trị băn khoăn lo lắng là Alprazolam 0.5mg, Buspirone HCL 15 mg nhưng không hiệu nghiệm liền đổi sang Sertraline Hcl 100 mg. Đã ăn uống được như thường nhưng lại sinh táo bón, lại phải uống Stool softener 250 mg softgel. Nước tiểu bỗng có mùi khai đặc, bác sĩ kê toa trị nhiễm trùng Dexamethasone 4mg, Amox Tr-k Clv 875-125 mg, bị ngứa cho thoa Ciclopirox 0.77% Cream. Ban đêm dậy đi tiểu 3, 4 lần cho uống Oxybutynin 15 mg. Lại sau khi thử máu định kỳ, bác sĩ cho uống Tamsulosin Hcl 0.4mg trị nhiếp hộ tuyến, Myrbetrio Er 50 mg trị bàng quang và bắt uống thêm One a Day Men’s, Vitamin D3 5,000 Unit. Cảm cúm cho uống MethylPREDNISSolone 4MG. Cảm ho thì cho uống Robafen-DM Syrup. v.v.
Và ngang đây có lẽ bạn đọc sẽ cho là tôi viết lôi thôi dài dòng quá! Thuốc chữa được nhiều chứng bệnh là thứ thuốc gì? Dạ thưa, loại thuốc này gồm nhiều vị hòa hợp với nhau. Vị thứ nhất là Tin Tưởng. Vị thứ hai là Kiên Nhẫn. Vị thứ ba là Cố Gắng. Vị thứ tư là Điều Chế đúng tiêu chuẩn. Vị thứ năm là Dùng mỗi ngày hai hoặc ba lần. Vị thứ sáu là phải Dùng Liên Tục chín mươi ngày, nói ngắn gọn là sau ba tháng mới đoan chắc rằng từ đây có thể chữa được nhiều chứng bệnh. Nếu muốn đốt giai đoạn mong chóng có kết quả cho sớm bằng cách tận lực dồn lại cho thật nhiều thuốc và dùng gấp trong thời gian thật ngắn thì cũng không xong! Một ví dụ dễ hiểu là khi bị bệnh khó trị nào đó, bác sĩ cho bạn uống thuốc ngày ba lần, mỗi lần một viên trong suốt một tháng. Giống như người bạn gốc Trung Đông của tiến sĩ Trần Văn Khê ghi trong hồi ký, bạn cho rằng phải uống cả tháng mới hết bịnh thì lâu quá, trong khi bạn muốn lành trong vài ba ngày nên dù bạn nghe lời bác sĩ cũng uống ngày ba lần nhưng mỗi lần uống mười viên không theo như toa của bác sĩ thì kết quả sẽ không tốt như ý muốn đâu. Không tin cứ thử xem! Không cần phải là thuốc trị bệnh, thuốc bổ cũng được. Hoặc bạn chủ trương muốn uống thong thả một ngày 2 lít nước trong vòng 5 ngày. Bạn nhanh gọn bằng cách cố gắng hết sức uống một lần liên tiếp mười lít nước lạnh để khỏi phải uống từ từ rất mất công trong 5 ngày tới xem sao? Mau lắm, chỉ trong vòng một hai giờ thôi, kết quả biết liền về việc ưa thích sự gấp gáp! Bạn sẽ bị trúng độc rất nặng vì nước và nguy cơ tử vong 99%! Vị thứ bảy là phải Dùng Luôn cho đến khi bạn tự nhiên muốn nhuốm bệnh trở lại mới ngưng. Còn nếu như các bạn sợ không có thuốc để dùng thì hãy an tâm vì thuốc kiếm rất dễ và thường là không phải trả tiền mua!
Hiện tại vì ngày rộng tháng dài nên tôi điều chế bài thuốc này mỗi ngày ba lần cho chính tôi dùng trong buổi sáng, buổi trưa và buổi chiều. Một lần riêng lẻ tính từ khi bắt đầu điều chế một cách nghiêm cẩn cho đến khi dùng xong cần một thời gian khoảng 45 phút. Điều chế và dùng xong ba lần mất 135 phút hay 2 giờ 15 phút của một ngày. Tiêu chuẩn thông thường của những người đang chữa trị là điều chế và dùng thuốc hai lần một ngày. Thời gian dùng cho một lần điều chế có thể từ 30 đến 45 phút tùy khả năng và ý thích. Có người chỉ dùng một lần trong ngày với thời gian khoảng 45 phút đến một giờ cũng có kết quả tốt nhưng đến chậm. Nếu đọc đến ngang đây bạn không thèm đọc tiếp, đề nghị bạn không nên dùng phương thuốc này vì sẽ không hiệu nghiệm. Nếu các bạn tiếp tục đọc là các bạn có thể có được vị thuốc kiên nhẫn cần thiết rồi, không cần kiếm đâu xa.
Như vậy tôi có thể nói huỵch toẹt ra tên bài thuốc hiện đang được gọi là Dịch Cân Kinh. Phương thuốc này theo tôi tự đùa chơi cho là đã có từ thời Lạc Long Quân trước khi chia tay Âu Cơ trao cho nhau, dùng để trị lam sơn chướng khí ở núi sâu rừng thẳm và đầm lầy nước đọng gây tứ thời cảm mạo cùng các chứng nan y, được thực tế trước tổ Bồ Đề Đạt Ma khoảng chừng hơn hai ngàn năm trăm năm. Đùa tí cho vui ấy mà! Tên nguyên thủy của bài thuốc tôi thật sự không biết. Theo lời cụ Thân Trọng Hy gọi là Phép Đánh Xa. Hiện nay lại có những tên “rất ấn tượng” như Dịch Cân Kinh, Dịch Cân Kinh (cải cách), Đạt Ma Dịch Cân Kinh, Dịch cân kinh 4 nhịp, Dịch Cân Kinh 12 Thức, PHẤT THỦ (DỊCH CÂN KINH), Phất thủ liệu pháp, Dịch Cân Kinh (Phất Thủ Liễu Pháp), v.v. Tôi tập mà cứ thắc mắc “Dịch Cân Kinh” là một kinh điển rất quý, theo tên của bài thuốc hiểu bằng kiến thức sơ đẳng của tôi là dạy cách tập luyện để di chuyển gân trong cơ thể của chính mình, nên trong khi luyện tập tôi luôn luôn chiêm nghiệm và xét đoán mãi mà vẫn không biết và cũng không cảm thấy dấu hiệu gân trong người tôi đã chuyển động như thế nào, chuyển đi đâu và công dụng của nó ra sao? Nếu gân trong người tôi cho dù có mạnh thêm nhưng nó chạy loạn xạ chuyển từ tay chạy xuống chân và ngược lại thì tôi sẽ ra sao đây? Nhưng rồi tôi lại yên tâm ngay vì sau khi kiểm nghiệm, những gân trong người tôi quả thật có mạnh thêm nhiều nhưng chúng nó vẫn ngoan ngoãn ở nguyên chỗ của chúng không di chuyển đi đâu cả! Tôi vẫn cầm bằng tay và đi bằng chân. Tóm lại, hai mươi năm trước, tôi đã từng theo nhóm của thầy Hàng Trường tập khí công. Trong bài khí công “Càn Khôn Thập Linh” của thầy Hàng Trường đếm thêm hai con sau cùng Gấu và Khỉ là đủ mười hai con, nhưng vẫn phải gọi là mười cũng cứ được đi cho! Còn “Dịch Cân Kinh” xét theo ý nghĩa thấy có vẻ bất ổn! Tên gọi sai chăng? Xin miễn luận bàn, chỉ nên nêu ra sự lợi ích của bài thuốc mà thôi. Nhằm nhò gì ba cái tên vớ vẫn lẻ tẻ!
Một chút kinh nghiệm
Theo kinh nghiệm bản thân, vốn mang quá nhiều chứng bệnh, nhưng từ khi tập đến nay tôi hết các chứng rêm người khi thức dậy, bần thần; ngủ ngon giấc và thức giấc khỏe khoắn. Các chứng tiểu đêm và tiểu sót gần như hết hẳn, hết táo bón. Các chứng ù tai hình như vì suy thận mà ra, nay chỉ còn khoảng 20%, hai đầu gối hết đau 99% nên có thể “múa đôi” thoải mái. Hết nóng mu hai bàn chân và những cơn đau nhức ống chân đến độ giãy giựt co lại khi đi ngủ; ăn các thức ăn đều ngon miệng, v.v. Bác sĩ gia đình cho tôi ngưng uống một số thuốc như các loại thuốc trị tiểu đường GLIPIZIDE 10MG TABLET và thuốc trị cao máu OMESARTAN MEDOXOMIL 40MG TAB v.v. Khuyên tôi không nên đo áp huyết và đường trong máu nhiều lần trong ngày vì có thể dẫn đến chứng hoang tưởng. Bác sĩ chỉ ra toa cấp các thứ thẻ, kim, thuốc sát trùng để đo tiểu đường vỏn vẹn một lần cho từng buổi sáng trong ngày. Nếu tôi muốn thử nhiều hơn một lần thì phải tự mua lấy mà dùng giống như tôi phải mua các thứ thuốc bổ khác như dầu cá Omega 3, Vitamin D3 5000 đơn vị, One a Day Men’s v.v. Nhịp tim của tôi nằm trong giới hạn an toàn 90-60. Áp huyết từ mức độ an toàn 120-90 có khi trụt xuống thấp dưới 80-60 và vì vậy hy vọng bác sĩ có thể sẽ tiếp tục giảm liều thuốc cao máu. Có lúc đường hạ thấp vừa xuống khỏi mức 70 gây cảm giác đói bụng, tháo mồ hôi, run run và mệt lữ … Thuốc Medformin đang uống sẽ phải giảm xuống dưới 1000mg. Theo đà này vài năm tới, nếu “Trời đánh không chết! Vẫn còn sống đây!”, tôi hy vọng sẽ chẳng phải uống một viên thuốc nào nữa! Một số các lợi ích khác cho cơ thể lúc này không cần thiết lắm để nêu ra.
Về phương diện tinh thần tôi bớt cáu bẳn gắt gỏng, hết băn khoăn lo lắng cho dù nước Mỹ đang dẫn đầu thế giới về Thánh Cô Vy 19 với vận tốc ngựa phi! Vui vẻ với người chung quanh. Nhớ được những sự việc vừa xảy ra dài lâu hơn một chút. Định trí dễ dàng hơn. Bớt lú lẫn. An nhàn dễ dãi hơn, không còn là ông già khó chịu! Có thể tôi thuộc về hạng người càng già càng dễ dàng, bớt khó tính, khỏe mạnh, giảm những thói “hay bắt bẻ,băng hăng bó hó”, và cũng có thể tôi có được như vậy là kết quả của sau một thời gian dài liên tục chơi trò vẫy tay! Thử vẫy tay như tôi đi bạn! Biết đâu?!
(Nguồn : art2all.net)
Thảo luận
Không có bình luận