(Trích tập truyện, tùy bút “Bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu” của Nguyễn Xuân Hoàng, VĂN xuất bản năm 1973.) Tháng chạp tây. Những ngày cuối của một năm cũ. Từ một thành phố miền dưới thấp tôi đã bay lên một thành phố miền cao trong một giờ di chuyển; thời tiết … Tiếp tục đọc
Đây là câu chuyện buồn xé ruột nát gan của một người bạn cùng đơn vị, cố đại úy Lê Văn Hiếu tiểu đoàn 52 Biệt Động Quân và gia đình ông.Có nỗi đau nào hơn nỗi đau này?Còn nỗi buồn nào buồn hơn nỗi buồn này? Trung uý Lê Văn Hiếu tốt nghiệp Khoá … Tiếp tục đọc
Nhiều năm trước, một lần ở New Delhi, trước khi bay về Boston tôi ghé tới khu bán hàng kỷ niệm để mua một vài món quà. Vài tiệm lớn bán thảm Kashmir, đồ trang sức, còn hầu hết đều bán hình tượng, nhiều nhất là tượng Đức Phật. Khi còn làm việc cho một hãng … Tiếp tục đọc
Nói đến văn minh Việt Nam, nếp sống tình cảm Việt Nam thì dẫn hai câu tục ngữ này mà có lẽ chỉ dân tộc chúng ta mới có: Nhất mẹ nhì cha, thứ ba bà ngoạiCháu bà nội, tội bà ngoại Câu trên, ai cũng hiểu được: ông bà nào cũng yêu hết thảy … Tiếp tục đọc
Con ghi lại bài này thay cho nén hương lòng để thành tâm tưởng nhớ đến Bố Mẹ nhân ngày giỗ Bố lần thứ 8 và giỗ Mẹ lần thứ 7. Tôi không biết bắt đầu câu chuyện từ lúc nào, nhưng có lẽ ấn tượng nhất và rõ nét nhất mà hầu hết người … Tiếp tục đọc
Suốt cả một buổi trưa hai thằng chúng tôi mắc nạn không thể bò xuống đồi. Tư bị đạn trúng bả vai và chân. Còn tôi thì bị lựu đạn làm bể cả bắp đùi. Lúc này mạnh ai nấy thoát. Bởi ai cũng biết rằng nếu ở lại thì chết bởi những họng súng … Tiếp tục đọc
Nguyễn Duy An là người Á châu đầu tiên đảm nhiệm chức vụ Senior Vice President của National Geographic. Tôi uể oải trở về văn phòng lúc gần 1 giờ chiều, sau một cuộc họp kéo dài lâu hơn dự tính. Vừa đặt máy “laptop” lên bàn, chị thư ký đã theo vào: – Duy … Tiếp tục đọc
Xôn xao, rạo rực, nước mắt hoen mi. Đó là tâm trạng của nàng trong lần đầu tiên trở về thăm Huế trên chiếc xích lô chở nàng từ Ga về Thành Nội. Không hiểu ma lực nào mà Huế dễ dàng thu hút khách ly hương trở về và nàng là một trong những … Tiếp tục đọc
Chèn ơi! cuối cùng rồi ông cũng đòi cưới tui. Tui không biết tui mê hay tỉnh, tui đợi chờ ngày này gần như khô héo đời tui. Mười mấy năm rồi ông biết không. Tui tưởng ông phải hỏi cưới tui hồi tui 18 tuổi. Cành hồng đỏ tía hồi nãy ông đưa tui, … Tiếp tục đọc
Dưới bóng mát giàn dưa che chắnLối ngõ xưa hoa nắng chập chờnVăn chương nghiệp dĩ đòi cơnLật trang sách cũ dỗi hờn vu vơYên Nhiên, 2024 Sau năm 1975, cơn đói hoành hành dữ dội. Miếng ăn khan hiếm ở ngay nơi trồng được lúa ngô, khoai sắn. Tôi còn đói một thứ nữa … Tiếp tục đọc
Mình có quen một cô là nữ hộ sinh trước 1975. Cô Tuyết có chồng tử trận năm 1972, khi đó cô đang mang bầu đứa con út được bảy tháng. Do hoàn cảnh gia đình, mãi đến năm 2012, cô mới có thể đi tìm hài cốt của chồng ở vùng A Sầu, A … Tiếp tục đọc
Đến Kinh Cai Tổng Cang, một con kinh cắt ngang Rạch Bà Đầm-Thát Lát, Tiểu Đoàn chia làm hai cánh. Cánh A: Tiểu Đoàn trừ (-), trách nhiệm bờ Nam. Cánh B: Đại Đội I, bờ Bắc. Hai cánh quân song song lục soát về hướng quận lỵ Thuận Nhơn, một quận lỵ đang bị … Tiếp tục đọc
Những ghi chép dưới đây của tôi được thực hiện ngay khi sự kiện đang xảy ra; bởi vậy xin các bạn tha thứ cho những non nớt và cái nhìn phiến diện của người viết trước những biến động to lớn của thời cuộc. Nhưng cái cảm hứng chính đã đến với tôi hồi ba mươi tuổi … Tiếp tục đọc
Trong cuộc đời mình, hầu như ai ai cũng có, không nhiều thì ít, những kỷ niệm. Kỷ niệm, hiển nhiên thuộc về những gì, đã xảy ra, đã hình thành, trong qúa khứ. Mỗi khi một “nhân tố kích hoạt” nào đó, vô tình đến với ta, làm khơi lại trong ta những kỷ niệm cũ, chính là lúc chúng … Tiếp tục đọc
Tùy bút của một cô nữ sinh nhớ về Saigon yêu dấu năm xưa. Năm 1954 – 60 Ngày ấy tôi còn bé lắm. Lênh đênh trên chuyến tầu cuối vào Nam theo cha mẹ chứ chẳng biết gì. Chuyến đi êm đềm không gì đáng nói. Tôi thấy nguời Pháp cũng đàng hoàng. Thì đâu chả thế. Cũng có người này … Tiếp tục đọc
Có thời ông Tư thường hay đùa, trêu chọc bạn bè rằng: “Đời người đàn ông có hai lần sung sướng: Lần cưới vợ, và lần vợ chết. “ Bây giờ vợ chết, ông mới ý thức được cái câu đùa nghịch đó vô cùng bậy bạ và bất nhân, không nên nói. Có lẽ … Tiếp tục đọc
Một trong những thứ tôi vô tình tích lũy, không biết từ bao giờ, là một lô tiền cắc, nói đúng hơn, là đồng một xu, tức penny, của Mỹ. Chúng nằm rải rác ở mọi góc kệ, ngăn kéo từ phòng ngủ ra phòng khách, từ phòng làm việc đến nhà xe… Hôm ấy, … Tiếp tục đọc
Hồi chuông của ngôi giáo đường trong khu phố cổ vang lên thánh thót chất chứa niền vui, sự yên lành.Tiếng ngân hòa theo gió nhập vào cây cỏ, rồi loãng dần trong không gian nhưng dư âm vẫn đọng lại trong hồn người một chút cảm giác lâng lâng thánh thiện. Cạnh khu phố … Tiếp tục đọc
Thầy đồ thầy đạc,Dạy học dạy hành,Vài quyển sách nátDăm thằng trẻ ranh…– Tú Xương – Bước chân vào nghề gõ đầu trẻ đối với tôi là một bất ngờ thú vị trong cuộc đời vốn đã có nhiều bất ngờ. Không bao giờ tôi dám nghĩ tôi có thể trở thành gương mẫu cho … Tiếp tục đọc
Mấy anh em tôi đều khù khờ như nhau. Tân Ngố, thằng em kế từ Cali gọi điện thoại hỏi: – Anh có biết gì về chương trình Viết về nước Mỹ cuả Việt Báo không” – Có nghe nhưng không rành mấy. Nó gạ:Nếu có rảnh, viết bài gửi sang, nó ký tên, gửi. … Tiếp tục đọc